Không biết rằng có ai giống như tôi, từ thời còn phổ thông khi thấy các anh chị sinh viên khoác trên người những chiếc áo xanh tình nguyện là tôi lại có cảm giác lâng lâng, ngưỡng mộ những con người ấy. Cái thời đó tôi ao ước được một lần như vậy, và mục tiêu của tôi là cố gắng học thật tốt để đậu đại học, và cũng là để được đi tình nguyện, để trở thành chính cái hình mẫu mà tôi ao ước bấy lâu.
Là một sinh viên năm hai tại Đại học Sư phạm Kỹ thuật TP.HCM, đáng lẽ ra tôi đã có cơ hội được 2 lần tham gia Tiếp sức mùa thi và 1 lần đi Mùa hè xanh, thế nhưng tôi đã để mình bị trì hoãn cho đến bây giờ tôi mới chính thức được khoác màu áo xanh ấy lên người lần đầu tiên, đó cũng chính là điều mà tôi hằng tiếc nuối bấy lâu.
Cảm giác đi họp quân lần đầu khiến tôi nao núng biết bao. Tôi vẫn nhớ như in không khí cái ngày các chiến sĩ ra quân, từ biết bao mặt trận, nhìn gương mặt ai cũng háo hức như muốn cống hiến hết sức trẻ của mình cho xã hội, muốn góp một phần công sức của mình để xây dựng đất nước, và cũng để cuộc đời của sinh viên của mình trôi qua không hoài phí. Như những người bạn cùng mặt trận của tôi thường nói với nhau rằng: Để khi về già còn có cái mà khoe với con với cháu, rằng ừ thì ngày xưa ông/bà thế này thế kia đấy. Mỗi lần lũ chúng tôi ngồi tưởng tượng ra những thứ đó cảm giác thật sung sướng biết bao.
Nhìn lại một nửa chặng đường trôi qua, đội hình không thường trực mặt trận Tăng Nhơn Phú A chúng tôi đã làm được khá nhiều công việc, nào là làm đường bê tông, dọn mương, phát hoang hai bên đường, thu gom ve chai vì mục tiêu 10 chiếc xe đạp cho bạn trẻ đến trường, thu xếp phân loại các quyển sách cũ để phát cho các em có hoàn cảnh khó khăn và chương trình người bạn vùng sâu do Đoàn phường tổ chức, tham dự các buổi tuyên truyền nâng cao ý thức người dân, dâng hương đến các anh hùng nhân ngày thương binh liệt sĩ,… Điều đặc biệt nhất mà tôi cảm nhận được đó là tình đoàn kết của các bạn, cùng giúp đỡ, chia sẻ lẫn nhau trong công việc cũng như trong cuộc sống. Những buổi trưa quây quần bên nhau tâm sự về chuyện học hành cũng như là ước mơ sau này của mỗi người, hay cũng có khi là tổ chức các trò chơi về tinh thần đoàn kết tương trợ lẫn nhau để lại thật nhiều cảm xúc.
Tôi cũng đã có lần bắt gặp được tình người thật nồng ấm của người dân ở chốn thành phố nhộn nhịp này. Nhớ lần chúng tôi đang quét dọn trên đường 442 giữa cái nắng chói chang của Sài Gòn, một chú bán kem đi ngang qua bỗng dừng xe lại hỏi thăm và trò chuyện cùng chúng tôi, sau đó cho chúng tôi những cây kem mà chú có, chúng tôi cảm kích vô cùng bởi còn gì hạnh phúc hơn giữa trời nóng 40 độ ở ngoài đường mà có được cây kem mát lạnh để ăn. Nhưng trên hết điều mà chúng tôi nhận được nhiều nhất ở đây chính là tấm lòng từ những con người ấy.
Những “bữa cơm chiến sĩ” chắc chắn sẽ mãi là kỷ niệm không bao giờ quên trong lòng mỗi người tình nguyện. Có lẽ những bên đội hậu cần là nhớ nhất, còn việc nhớ điều gì thì có lẽ chỉ những người đi mùa hè xanh mới hiểu được.
Thật ra mà nói dù tinh thần nhiệt huyết tới đâu thì cũng có những lúc mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Có những hôm làm việc nặng từ lúc sáng sớm đến trưa cả đội chúng tôi như “héo” cả đi, thế là chúng tôi lại mong mưa, một phần vì mưa làm dịu đi đất trời, một phần chúng tôi cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Dù mệt, dù nóng nhưng chúng tôi – những con người mặc áo xanh vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng và cố gắng hết mình để giúp ích cho xã hội. Hi vọng với chặng đường sắp tới chúng ta sẽ ngày càng khắng khít với nhau để làm được nhiều công việc có ích hơn.
Hình ảnh + Bài viết: Nguyệt Linh
(Đội hình truyền thông ĐH SPKT)