Những kỷ niệm đẹp chất chứa bao yêu thương viết ra những dòng chữ không bao giờ có dấu chấm hết…
Dù từng ngày trôi qua vội vã, nhưng những gì đã và đang diễn ra đều in sâu trong tâm trí mỗi người – là chúng tôi – sinh viên trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật TP. Hồ Chí Minh - những chiến sĩ Mùa hè xanh tại mặt trận Xuân Quang 1 – Đồng Xuân – Phú Yên.
Các anh chị Tỉnh đoàn Phú Yên đến thăm các chiến sĩ tại mặt trận Xuân Quang 1 - Đồng Xuân - Phú Yên
Đó là chiếc áo ướt đẫm mồ hôi dưới cái nắng gắt, chói chang trong giờ xây dựng một công trình cho thôn Suối Cối. Chiếc áo ấy ngày càng đậm thêm màu tình nguyện. Giọt mồ hôi rơi trên gương mặt rạng rỡ, tươi cười của những ngày hôm qua, giờ đây đã thành một sân bóng chuyền láng bóng, rộng rãi cho người dân: già, trẻ, trai, gái, con nít vui chơi thể thao, giải trí. Giọt mồ hôi trên đường đi hơn 7 cây số, trên những giờ lên lớp dạy cho những em bé đồng bào lớn có nhỏ có, dẫu có lúc lớp học chỉ lẻ tẻ có 3 em. Nhưng niềm vui của các chúng tôi rất đỗi giản dị là khi thấy các em chăm chỉ học hành, biết nghe lời và tiến bộ theo thời gian. Chúng tôi không chỉ là những thầy cô, mà còn là những người giữ trẻ ân cần chải đầu, chỉnh chu quần áo, cắt móng tay, móng chân cho các em,…
Các chiến sĩ chung sức làm việc hăng say
Tuy lớp học khá ít nhưng các em vẫn rất chăm chỉ
Đó là những bước chân không biết mỏi của tuổi trẻ trên đường đi tuyên truyền, vận động các em nhỏ đi học, sửa điện cho bà con,... Đi xa vui lắm cơ nhưng mà cũng chạnh lòng lắm, vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh sao mà vắng vẻ, hoang tàn, đâu đó những suối nước cạn, nước chỉ còn rất ít lại còn bị vẩn đục, trồi lên sỏi đá, vậy mà người ta vẫn tắm giặt, đâu đó những đứa bé nheo nhóc một mình vì bố mẹ phải đi làm nương rẫy,…
Các chiến sĩ rong ruổi trên con đường sỏi đá để đi tuyên truyền, vận động người dân
Đó là những đồng đội với chiếc khăn rằn dễ thương. Chiếc khăn luôn theo các chiến sĩ như chúng tôi, nó được choàng trên cổ, vắt lên vai, cột lên tay,…mỗi người một kiểu nhưng mỗi khi một hay nhiều người trong chúng tôi rơi giọt mồ hôi, tay bị xây sát,… thì luôn được sẵn sàng cầm bởi người đồng đội để lau khô giọt mồ hôi ấy, làm sạch vết thương ấy…Ấm lòng làm sao những lúc đồng đội bị bệnh do bị say nắng vì làm việc giữa tiết trời khắc nghiệt thì chiếc khăn rằn ấy lại được lấy làm khăn nhúng nước nóng để lau người cho người bệnh và người còn lại lo lắng nhiều lắm, vội vã nấu cháo, làm nước chanh dỗ dành người bệnh ăn uống cho mau chóng khỏe, đi kèm không thiếu những câu trách yêu sao làm việc quá sức. Trong lúc vui đùa, chiếc khăn ấy được siết chặt vào cổ đến đau lắm nhưng mà chúng tôi cứ mãi cười hí hoáy vậy thôi.
Các chiến sĩ luôn bên cạnh, giúp đỡ nhau
Kể về những người đồng đội phải kể đến những chiến sĩ hậu cần chu đáo chuẩn bị từng buổi ăn cho đồng đội. Hình ảnh trầm tư suy nghĩ về những món ăn sao cho ngon mà chi tiêu hợp lý, hì hục thổi bếp lửa nấu nồi cơm thật to, chạy tới chạy lui nêm nếm, chụm củi, người thì lúc nào cũng thấp thỏm lo âu sợ “cơm sống”, thức ăn nấu không ngon, “Lỡ mà cơm canh dở thì sao chúng nó ăn đây?”…Ôi! Thương làm sao các chiến sĩ? Lúc đầu lạ lẫm là vậy, ấy thế mà giờ đây thân thiết, tình cảm vô cùng…
Bữa cơm chu đáo của đội hậu cần dành cho các chiến sĩ sau giờ làm mệt nhọc
Đó là chiếc xe công nông vừa to vừa thô, ồn ào chở chúng tôi lên đường làm việc, cả đám ngồi san sát nhau, giữ lấy tay nhau để khỏi bị té những lúc xe chạy qua con đường dốc đá. Vui làm sao, cùng nhau la hét, hát hò, rộn rã một góc trời nông thôn.
Xe công nông "đưa đón" các chiến sĩ đi làm
Còn nhiều lắm những câu chuyện dễ thương, xúc động. Những hình ảnh về người con trẻ tuổi đất Việt với chiếc áo màu xanh, chiếc mũ rộng vành, chiếc khăn rằn đi qua những ngày mưa ngày nắng vẽ nên bức tranh vô cùng quý giá. Mùa hè xanh! Ôi, chúng tôi yêu lắm, xin thời gian trôi chầm chậm để chúng tôi yêu thêm chút nữa những kỷ niệm này…
Phú Yên, ngày 19/07/2015
Bài viết + hình ảnh: Nguyễn Trần Cát Tiên
(Đội hình truyền thông ĐH SPKT)